Nhà văn Tô Thi Vân


 

Chiều bên mẹ

                  Ảnh minh họa

Mẹ ngồi chõng tre nhìn theo chiều

Bóng mẹ trùm lên chiếc bị cói và hộp kim chỉ

Trong tay mẹ chiếc áo vá dở

Trong tay mẹ chiếc kim nắng vàng

Chiều sán gần đến mẹ

Xòe những dải quạt xanh

Mây trắng, mây vàng phơi phới rủ nhau qua chùa

Thầm thì...

Chiều nói gì với mẹ?

 

Mây  trắng

Những cánh hạc vút bồng - lai

Bồng - lai thêu vẽ

Ai đang gọi mẹ?

Mẹ không ngước lên trời

 

Mẹ ơi!

Năm tháng như nước qua cầu không trở lại

Mê mải

Con mò trăng rơi

Sực tỉnh mẹ ngồi

Chiều đến

hoàng hôn ngỏ lời

Mẹ ơi!

Chiếc bị đựng mụn vá và hộp kim chỉ bao năm rồi bên mẹ

Những tấm áo những mảnh đời cháu con nhói lòng mẹ

Những đứa cháu riú rít đòi sâu kim

Chiều lắng nghe

Dường như chiều quên...

 

 

Bữa cơm trên đồng

                           Ảnh minh họa

Dọn cơm trên bãi cỏ xanh

Mình ngồi trên cỏ, cỏ thành chiếu thôi

Tán cây sàng giọt mưa rơi

Bàn chân khỏa vội còn đôi vệt bùn

 

bàn tay em đảo âu cơm

bàn tay đón nắng sớm hôm giữa đồng

bàn tay vãi giống hừng đông

bàn tay cầm mảnh trăng cong mùa về

tay nghiêng đồng úng đêm hè

tay tê gió bấc dải se mặt đồng

ai hay hạt gạo trắng trong

vo tròn mưa nắng trong lòng người ơi!

Gian nan đâu chỉ bằng lời

Đau sao nắng nẻ tháng mười tay em

Quả cà trắng, ngọn rau mềm

Buông tay cuốc lại tay liềm em mang

 

Việc đồng nắng táp mưa chan

Yêu chồng em vẫn ríu ran tiếng cười

“Kìa anh, cơm sới ra rồi”

Đồng xanh cũng ngọt câu mời của em.