Chùm thơ của nhà thơ Tô Hoàn


Nhà thơ Tô Hoàn

Tô Hoàn sinh năm 1949, quê quán tại làng Tĩnh Lộc, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang. Ông từng tham gia chiến tranh, là lính vận tải, sau chuyển sang Tuyên huấn Cục Hậu Cần của một Quân khu, chủ yếu là ở chiến trường Trung Trung Bộ.

Tô Hoàn sớm có thơ đăng trên nhiều báo. Năm 1989, ông cho xuất bản tập thơ Có một lời ru, trong đó có bài Tản mạn đời mình khiến ông chịu nhiều nghi kị, phải xin về hưu non. Về sau ông làm công tác biên tập báo chí. Ông là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Quảng Nam – Đà Nẵng từ năm 1980 đến năm 1990. Hiện nay ông là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Bắc Giang.

Tác phẩm đã xuất bản:

- Có một lời ru (thơ, Hội Văn học nghệ thuật Quảng Nam – Đà Nẵng, 1989)

- Phía nào cũng gió (thơ, NXB Hội Nhà văn, 2004)

- Giấc mơ của nắng (thơ thiếu nhi, NXB Văn hoá Dân tộc, 2007)

- Đồng hành (tập thơ in chung, 2002)

- Phận đèn (tập thơ in chung, NXB Văn học, 2011)

Giải thưởng:

- Giải thưởng Tạp chí Văn nghệ quân đội năm 1989

Xin giới thiệu một chùm thơ của Tô Hoàn:

 

 

 

Đừng nói lúc giao thừa

Tục lệ lấy lửa cầu may đêm giao thừa (ảnh minh họa)

Suốt tháng suốt năm

Ta luôn nói đến tiền.

 

Đêm nay giao thừa

Xin đừng nói nữa!

 

Tiền thi lạnh

Nhà ta cần ấm lửa.

 

Lửa bập bùng

Từ mỗi cánh hoa

 

                   2004

 

 

 

 

Phía nào cũng gió

            Ảnh minh họa

Nhớ năm nao

sông núi chửa yên bình

lửa cháy đỏ

mắt hoàng hôn ngóng đợi

thời gian nhòe

những lá thư đứt nối

 

Ngày anh về

em quá tuổi ba mươi

 

Đất gặp trời

giường chiếc bỗng có đôi

tuần trăng mật

đêm nào trăng cũng ấm

đời vợ lính

hạnh phúc cầm rất mỏng

trăng đương đầy

nguyệt thực phía người đi

 

Trái đất tròn

đầm nước mắt chia ly

trăng vò võ

nhớ thương mòn bậu cửa

 

Đêm day trở

phía nào cũng gió

 

                   2004

 

Không

Ảnh minh họa

Ta về đã cuối mùa em
Cơn mưa qua ngọ không quen lối vườn

Cây không còn thế để buồn
Cành không mở lá để ươm nắng chiều

Lòng không còn chỗ để yêu
Quê không còn lối cho nhiều nhớ mong

Tóc dài sao chẳng ai hong
Thơm như hương sả hương bòng còn đâu

Dáng quê vẫn những dãi dàu
Củ khoai hạt gạo cõng nhau qua mùa

Làng mình vẫn chỗ làng xưa
Thay tên đổi cổng mãi chưa ra làng